Xem phim Mưa đỏ - đừng lợi dụng bày tỏ cảm xúc mà làm tổn thương đến lịch sử truyền thống

Đúng vào thời điểm cả dân tộc ta chung sức, đồng lòng kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám thành công (19.8.1945 - 19.8.2025) và Quốc khánh nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam (2.9.1945 - 2.9.2025, bộ phim về đề tài chiến tranh “Mưa đỏ” ra mắt khán giả.

Bộ phim khơi gợi nhiều cảm xúc

Ngay lập tức, “Mưa đỏ” trở thành một trong những phim Việt ăn khách nhất. Không chỉ vì lý do xuất hiện vào “thời điểm vàng”, khi tinh thần yêu nước của nhân dân ta dâng cao mà phim thu hút được người xem trước hết là bởi nội dung. Đại tá, nhà văn Chu Lai - tác giả kịch bản của phim từng là chiến sĩ chiến đấu ở chiến trường miền Nam. Là người trong cuộc nên dưới ngòi bút của ông đề tài chiến tranh cách mạng được thể hiện chân thực, sinh động, đầy chất lính. Hình ảnh trong phim chất lượng, khơi gợi nhiều cảm xúc. Đây cũng là bộ phim được đầu tư công phu từ khâu tiền kỳ, với bối cảnh hoành tráng… Không chỉ là tác phẩm điện ảnh độc đáo, đặc sắc, “Mưa đỏ” còn là sự tri ân với những người đã ngã xuống vì nền độc lập, tự do và hòa bình, vì sự chính nghĩa, lương tri và phẩm giá con người.

Những ngày qua, ngoài báo chí chính thống, trên không gian mạng cũng tràn ngập thông tin về phim “Mưa đỏ” với hàng nghìn bài viết, chia sẻ, bình luận xúc động, đặc biệt là các bạn trẻ. Có lẽ một phần vì những nhân vật trong “Mưa đỏ” đại diện cho hàng triệu thanh niên Việt Nam yêu nước thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, cứu nước.

Luận điệu xúc phạm lịch sử truyền thống

Thế nhưng, bên cạnh những bài viết, bình luận tích cực, đã xuất hiện những dòng suy nghĩ lệch lạc. Đề cập đến những điều đọng lại sau khi xem phim “Mưa đỏ” có người đã viết “chỉ là nỗi xót xa”. Giải thích về sự “xót xa” ấy họ viết rằng “xót xa vì phận người quá mong manh trong chiến tranh”. Đề cập đến sự hy sinh của các chiến sĩ trong trận chiến khốc liệt 81 ngày đêm ở Thành cổ Quảng Trị, họ viết rằng, những người lính đã “bị đẩy vào chỗ chết một cách đau thương nhất chỉ vì sự tham lam của một số người”...

Vẫn biết rằng, sau khi xem một bộ phim, cảm xúc thế nào là quyền của cá nhân mỗi người. Nhưng chúng ta nên nhớ, khi bộ phim đó liên quan đến lịch sử, đặc biệt là lịch sử truyền thống dân tộc, thì việc bày tỏ quan điểm cần được thể hiện một cách có trách nhiệm, tôn trọng lịch sử và những hy sinh của thế hệ cha ông.

Lấy cảm hứng từ các sự kiện lịch sử, phản ánh cuộc chiến đấu gian khổ, khốc liệt của quân và dân Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước nói chung và trong cuộc chiến đấu ở Thành cổ Quảng Trị nói riêng, phim “Mưa đỏ” đã để lại cho người xem nhiều cảm xúc. Qua các phương tiện thông tin và mạng xã hội, sau khi xem phim, khán giả có thể bày tỏ các cảm xúc khác nhau: Cảm động, khâm phục, tự hào, buồn thương... thậm chí cả chưa hài lòng về cách tái hiện. Tuy nhiên, cách phản ứng như đã nêu là tiêu cực, xuyên tạc, không tôn trọng các giá trị thiêng liêng của dân tộc, xúc phạm lịch sử, phủ nhận công lao của những người đã anh dũng hy sinh vì nền độc lập, tự do của Tổ quốc.

Không thể phủ nhận sự hy sinh cao cả, thiêng liêng của các chiến sĩ

Luận điệu cho rằng, sự hy sinh của bộ đội Việt Nam trong kháng chiến là do họ “bị đẩy vào chỗ chết một cách đau thương nhất chỉ vì sự tham lam của một số người”... là một nhận định hết sức phiến diện, lộ rõ sự lệch lạc trong nhận thức, thậm chí xúc phạm đến tinh thần yêu nước và lý tưởng chiến đấu cao cả của họ.

Một thực tế không thể xuyên tạc là bộ đội Việt Nam trong các cuộc kháng chiến, đặc biệt trong kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ) đều là tự nguyện. Họ đã “Xếp bút nghiên lên đường ra trận”, viết đơn tình nguyện bằng máu để tham gia lực lượng vũ trang, lên đường ra chiến trường với lý tưởng cao đẹp: Bảo vệ độc lập dân tộc, thống nhất đất nước, chứ không phải “vì sự tham lam của một số người” như phát biểu của ai đó. Hiểu rất rõ rằng, chiến tranh là gian khổ và có thể phải đổ máu, hy sinh, nhưng họ vẫn chấp nhận tiến ra chiến trường. Từ các chiến sĩ ngoài mặt trận đến những thanh niên xung phong, dân công hỏa tuyến... ai ai cũng mang trong mình một tinh thần yêu nước nồng nàn, sẵn sàng chiến đấu hy sinh thân mình để bảo vệ nền độc lập, tự do của dân tộc, tính mạng của đồng bào. Họ không phải “bị đẩy vào...”, mà là sự dấn thân với niềm tin mãnh liệt. Bởi trong trái tim, khối óc họ luôn nghĩ rằng: “Chúng tôi đi không tiếc đời mình/ Tuổi hai mươi làm sao không tiếc/ Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc”.

Việt Nam không bao giờ muốn chiến tranh, nhưng kẻ thù buộc chúng ta phải chiến đấu để tồn tại. Việt Nam không chủ động gây chiến với bất cứ nước nào, mà ngoại bang buộc chúng ta phải cầm vũ khí để chiến đấu bảo vệ Tổ quốc. Trong bối cảnh đó, người chiến sĩ trở thành tuyến đầu cho cuộc kháng chiến và sự ngã xuống của họ là sự hy sinh cao cả, thiêng liêng, mang giá trị, ý nghĩa lịch sử sâu sắc. Nhân dân Việt Nam, từ thế hệ này đến thế hệ khác mãi mãi ghi ơn và tưởng nhớ sự hy sinh của các chiến sĩ. Đó không phải là những cái chết vô nghĩa, mà là những cái chết để bảo vệ sự sống, bảo vệ độc lập, tự do và hòa bình. Sự hy sinh của bộ đội Việt Nam trong kháng chiến không phải vì “bị đẩy vào chỗ chết”, mà là vì lý tưởng cách mạng, lòng yêu nước, vì nghĩa vụ thiêng liêng đối với Tổ quốc và nhân dân.

Phát biểu lệch lạc như đã nêu không chỉ làm tổn thương đến các anh hùng liệt sĩ, mà còn xuyên tạc lịch sử và phủ nhận giá trị lòng yêu nước của nhân dân Việt Nam. Sau khi xem phim, việc bày tỏ cảm xúc là quyền - nhưng đi kèm với quyền đó là trách nhiệm công dân. Mỗi người phải có trách nhiệm với những câu từ mà mình phát ra, trách nhiệm với lịch sử và trách nhiệm với cộng đồng. Đừng để sự cực đoan, thiếu hiểu biết hay cảm xúc nhất thời làm tổn thương đến những điều thiêng liêng mà bao thế hệ đã dựng xây, gìn giữ.